Sự lì lợm

Sự lì lợm

TRÍCH 1 ĐOẠN TRONG NHẬT KÍ HÀNH TRÌNH. “TÔI HỖ TRỢ KHÁCH HÀNG LÀM GIẤY XÁC MINH NƠI CƯ TRÚ.”

Câu chuyện bắt đầu từ việc tôi hỗ trợ khách hàng (KH) làm giấy xác minh nơi cư trú để đi đóng phạt vi phạm giao thông. Còn vì sao phải làm xác minh nơi cư trú cho KH thì đó lại là một câu chuyện dài nữa, hồi khác sẽ kể.

Sau khi nhận được yêu cầu làm giấy “Xác minh nơi cư trú” KH thản nhiên nói tôi: “Em có máy mà, e đánh đơn luôn đi em”, Uhm thì tôi đánh thôi, KH nói đúng quá mà, tôi có đem máy tính nhưng để ở khách sạn, thế là tôi đi bộ về khách hạn (Khoảng 300 m) Sau 1 hồi lụi cụi thì tôi cũng đánh xong, nhưng trong đầu tôi lúc đó như mơ màng, xác minh nơi cư trú phải là CA Phường, nhưng tôi lại tự nghĩ rằng phải gửi cho UBND xác nhận, thế là tôi bắt đầu tư duy theo kiểu đó nên khi xong, tôi đi bộ đến CA Phường (cách đó cũng khoảng 200-300m), tôi đi gần tới rồi nhưng tôi lại hỏi người dân là UBND ở đâu Cô, thế là người ta lại chỉ đến nơi khác khoảng 1,5km, nên tôi đành phải kêu taxi. KH thì réo rắt rằng sao lâu vậy, tôi nói tôi đang đi và yêu cầu KH đừng đến đó nữa vì đến chỗ tôi mới đúng, sau 1 hồi đôi co tôi mới nhận ra rằng. Xác minh địa chỉ phải đến CA Phường chứ đâu phải UBND. Thế là tôi tỉnh cả người ra quay taxi lại nơi xuất phát, một câu chuyện thật hài hước về tôi.

Nhưng đó chỉ mới là phần nhỏ của câu chuyện thôi, phần hấp dẫn và kịch tính nhất sau đây mới thật sự bắt đầu:

Tôi cùng KH bước vào phòng làm xác minh nơi cư trú, 1 chị báo thứ 2 mới có, tôi nói rằng mình cần gấp trong hôm nay vì ngày hôm sau tôi không còn ở đây nữa. Thế là chị đẹp gái báo tôi qua phòng khác gặp anh K để được giải quyết kí liền. Tôi qua phòng đối hiện và hỏi trực ban về anh K, trực ban cho biết anh K hiện ra ngoài, tôi liền tiện hỏi luôn số đt để liên hệ thì a trực ban lạnh lùng chỉ tay về phía bảng nói: “Kìa, danh sách trên bảng có số đt trên đó”.

Tôi cùng KH căng hết cả mắt để lượt 1 vòng từ trên xuống dưới, tôi lượt thêm vài lần nữa xem cũng không có nên tôi mới tự tin quay lại hỏi anh trực ban: “Anh ơi, vẫn ko thấy tên a K, anh đọc số luôn cho em đi, chứ e tìm mệt quá”

Sau khi có số điện thoại, tôi bảo KH gọi điện cho anh K xem thế nào, có hỗ trợ được trong sáng nay ko. Sau 5 phút nói chuyện riêng, tôi lại hỏi KH kết quả thì KH nhăn nhó bảo, thằng cha này ngày của ổng trực mà ổng không ở phường, gọi thì ổng vặn vẹo chị 10 câu hỏi, xát mạt tui, to tiếng một hồi xong cúp máy mà ko biết ổng có chịu xác minh không nữa.

Tôi thầm nghĩ thôi thua rồi, chuyến đi này chắc là công cốc rồi, KH cũng bực bội chờ thêm 5 phút rồi cũng bỏ về nhà. Tôi ở lại 1 mình với vẻ mặt khá chán chường, sau một lúc tôi cũng không biết phải làm gì nên cứ lững thững đi vào phòng trực ban với chiêu bài: “ngồi lì” đợi anh K về. Nhìn về phía bảng trực ban, tôi chợt lóe ra một ý nghĩ đầy táo bạo và thật liều lĩnh như kiểu được ăn cả ngã về không.

Đây chính là giây phút hồi hộp nhất của tôi, các bạn có biết tôi làm gì không? Tôi đưa điện thoại lên chụp cái danh sách số điện thoại (cái này thì bình thường, ai cũng chụp dc) nhưng tiếp theo đó tôi lia điện thoại qua phần trực ban, nhưng tôi không phải chụp lén mà là tôi cố tình để lâu, căn chỉnh đồ xong tôi mới chụp vì mục đích của tôi là cố tình cho anh trực ban thấy hành động của tôi. Các bạn có nghĩ rằng vì sao tôi lại làm vậy không? Tôi tự suy nghĩ trong đầu rằng, anh K là người trực hôm nay, nhưng lại vắng mặt ở đơn vị, tôi mà chụp được cái này thì anh K cũng mệt mỏi đây, có khả năng anh K sẽ xuất hiện ngay thôi.

Đúng như những gì tôi muốn, anh trực ban đã thấy hành động của tôi và quát tháo với vẻ mặt rất nghiêm trọng: “Ai cho phép a chụp ở đây? A chụp cái gì ở đây ? Tại sao anh lại chụp bảng trực ban của tổ chức ? A chụp với mục đích gì?A có muốn tôi xử lý anh luôn ko ? Tôi yêu cầu a xóa ngay lập tức….bla bla….

Dù có chuẩn bị nhưng tôi cũng hơi bị mất bình tĩnh trước những câu hỏi dồn dập của anh ấy, nhưng sau một hồi tôi giải thích và trấn an cũng như xóa tạm tấm ảnh thì không khí bớt căng thẳng, nhưng điều quan trọng là tôi vẫn ngồi lì đấy, vẫn chưa sợ mà bỏ về.Và điều kì diệu cũng đã đến sau 10 phút, anh trực ban gọi tôi nói: “Ổng về kìa”. Trong đầu tôi nghĩ sao anh trực ban dễ thương thế, nãy chửi mình quá chừng sao giờ lại báo, thật lạ kì. (Cái lạ kì này vẫn nằm trong đầu tôi và tôi tự hỏi có phải việc làm của mình đã phát huy tác dụng hay không?) Chưa kịp vui mừng vì anh K đã về, thì tôi lại bị chửi tiếp tập 2.

Anh K dẫn tôi lên phòng riêng của anh ấy (giờ tôi biết ổng là phó phường) vừa ngồi xuống là quát tháo, to tiếng, um xùm nói về KH: “Nhờ người ta xác minh mà làm như ông nội người ta? Chất vấn người ta giờ anh có xác minh ko? không xác mình thì anh cho biết lý do vì sao ko xác minh?… bla bla…

Trời ơi, tui có biết gì đâu mà chửi tui, nhưng vì mục tiêu ban đầu là kiếm được chữ kí của ổng, tôi đành nghe ổng xả giận 10 phút. Sau một hồi nói mệt rồi thì đến lượt tôi nói với một giọng điệu hết sức nhẹ nhàng và đồng cảm với ổng, kết quả là đôi bên đều thoải mái và ổng đồng ý ký xác nhận cho KH, nhưng đời trớ trêu là gọi KH để lên thì hơn 11h30 cũng không giải quyết dc, nên tôi đành dặn anh K tới 2 lần: “anh nhớ đầu giờ chiều đừng đi đâu nha”

Tôi thoải mái được một tí vì cũng nghĩ công việc gần xong rồi, tôi liền đi bộ ra ghé vào mần một tô bún bò và đi bộ về khách sạn nghỉ 1 tí rồi đầu giờ chiều đi bộ ra lại chỗ cũ. Tới đây ai cũng thắc mắc sao giữa trời nắng chang chang của mùa hè mà tôi lại không đi taxi mà lại đi bộ, tính ra từ sáng giờ cũng hơn cả cây số, khổ lắm đó là vì khoảng cách giữa các điểm khá gần nhau khoảng 200m-300m nên chả có anh taxi nào đi, phải đành cuốc bộ thôi.

Đúng 1h20 tôi có mặt đợi KH, chờ KH lý đơn yêu cầu xác minh và cũng tự tôi cầm tất cả giấy tờ đi vào gặp anh K với lời dặn KH: “Chị ngồi yên đây chờ tôi, khi nào cần tôi gọi chị vào, còn chị vào giờ thì xác định chỉ một người ra thôi đó”. Sau một hồi trình bày hoàn cảnh thì cuối cùng anh K cũng chịu ký, bước ra với vẻ mặt hớn hở, thế là tôi và KH cùng quay lại nơi yêu cầu để nộp tờ giấy này. Tiếp tục chiến đấu với các quy định “hành là chính” của các cơ quan trong chuỗi những chuyến đi trải nghiệm của tôi.

Qua câu chuyện này tôi cũng rút ra được 3 điều, điều thứ 1 là có thể cùng một lời nói nhưng qua mỗi người diễn đạt có thể sẽ có những kết quả khác nhau, tùy vào tình huống, con người ta đối diện mà chúng ta cần thay đổi phù hợp. Điều thứ 2 là thủ tục nhiêu khê của các cơ quan “hành chính” quanh ta. Và điều thứ 3 là mọi người cũng không nên chụp hình ở các cơ quan tổ chức vì sẽ rất đau tim.

Tú Nguyễn